Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu Chương 13: Vạch rõ ranh giới đọc trên mạng Khương Gia Hy nhìn lại điện thoại, thì ra là số điện thoại của cậu, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ 30 phút, đã khuya rồi, cô nói. Mau buông ra, tôi là chị dâu của cậu - Chương 63: Nói cho rõ (63) Tại một quán bar sang trọng, trên tầng cao nhất, trong một phòng riêng. Cả ba người đàn ông đang ngồi đối diện nhau. Trong tay Trần Vỹ là hai người đẹp đang rót rượu, hắn ta vui vẻ nói :'Gọi nhau ra đây chỉ Đọc truyện Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu của tác giả: Nguyễn Ngọc Trân Quế. Truyện đã cập nhật full đủ chương tại truyen360.net.Khương Gia Hy - đại tiểu thư của Khương gia, nhưng cô lại không được sống như thân phận của mình.Năm 25 tuổi, cô gả vào Đường gia để cứu sự nghiệp của Khương gia Vốn dĩ căn nhà này là của vợ chồng anh ấy nhưng chị dâu tôi hỗn hào, không xem cha mẹ chồng ra gì nên ông bà giận, làm giấy tờ sang tên cho vợ chồng tôi. Ban đầu, tôi cũng ngại chuyện tranh chấp tài sản nên không muốn về nhưng bị chồng thúc ép quá. Về đây mấy tháng Anh trai chị dâu tôi đã có 2 đứa con, nếp tẻ đủ cả, tôi không thể tin được là chị còn muốn nhận thêm con nuôi cho vất vả. Cả nhà tôi cuống quýt hỏi chị về lai lịch đứa bé. Chị im lặng một lát rồi thở dài buông lời khiến tất cả tái mặt: "Nó là con của a) - Dần buông chị ra, đi con! Dần ngoan lắm nhỉ! U van Dần, u lạy Dần! Dần hãy để cho chị đi với u, đừng giữ chị nữa. Chị con có đi, u mới có tiền nộp sưu, thầy Dần mới được về với Dần chứ! Sáng ngày người ta đánh trói thầy Dần như thế, Dần có thương zRSrX. Khương Gia Hy cau mày lại vì lực ở tay cậu quá mạnh khiến cho cô thấy đau 'Tôi không có...tất cả chỉ là hiểu lầm.'Giọng cô nghẹn lại, tại sao cô nói gì, giải thích chuyện gì cũng không ai chịu nghe, chịu tin cô, từ bé đến lớn đều như vậy.'Cốc...cốc...cốc..' Lúc này người giúp việc mang thuốc lên cho cô, Đường Duật Hành nhìn cánh cửa rồi đứng dậy 'Hãy tìm cách đuổi họ đi, tôi không có thói quen đứng chờ lâu trong phòng tắm của người khác.'Cậu vừa đóng cửa phòng tắm thì cánh cửa phòng ngủ đã mở ra, một người hầu gái mang thuốc đi vào 'Đại phu nhân, để tôi giúp cô bôi thuốc.'Khương Gia Hy khẽ chống tay ngồi dậy 'Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.'\- 'Nhưng vết thương của cô ở phía sau lưng\, làm sao có thể tự bôi được\.'Cô cắn môi, không biết trả lời thế nào. Cuối cùng lên tiếng.\- 'Tôi chắc chắn tự làm được\. Cảm ơn\.'Người hầu gái không nói gì nữa, đặt lọ thuốc xuống rồi mở cửa đi ra ngoài. Đường Duật Hành đi ra, cậu khóa cửa phòng lại rồi lạnh lùng nói.\- 'Đứng lên\.'Khương Gia Hy nhìn cậu, hiện tại cô đang bị thương, ngồi cũng thấy khó khăn, làm sao có thể đứng lên được. Đường Duật Hành cởi chiếc áo khoác vest ra rồi tiếp theo là chiếc cravat.\- 'Chị không định đi gội rửa mùi của người đàn ông kia sao? Hay vẫn lưu luyến đến mức không rời được\.'Khương Gia Hy ấm ức nhìn cậu rồi cụp mắt xuống, nước mắt vừa thu lại đã tiếp tục rơi xuống, cô cố gắng bước xuống giường, giữ bản thân mình không bị chảo đảo, từng bước khập khiễng đi vào phòng Duật Hành thở dài, cậu dứt khoác đi đến vác cô lên vai đi vào phòng tắm. Khương Gia Hy giật mình la lên một không thương tình xé đi bộ quần áo trên người cô, bật vòi nước lên , tiếp theo cậu tự cởi quần áo của mình ra, dòng nước lạnh lẽo xối lên lưng cô khiến cô đau đến phát khóc, nơi vết thương xót và chảy tay cô che đi phần ngực đẩy đà của mình, dòng nước đã làm cả hai ướt sủng, Đường Duật Hành đè cô vào tấm kính, tấm kính lạnh ngắt chạm đến vết thương cô, cô nhìn cậu bằng ánh mắt khẩn cầu.\- 'Rốt cuộc ngoài Đường Gia Huy\, ngoài tôi và người đàn ông vừa rồi thì còn người nào khác đã nhìn thấy cơ thể chị?' Cậu không hiểu sao thấy rất khó chịu\, trước giờ cậu không hề biết cảm giác ghen là gì\, nhưng hôm nay\, cậu đã biết\, cảm giác này rất khó chịu\, như một cơn sóng mạnh mẽ dâng trong lồng ngực cậu\.Khương Gia Hy dường như không thể chịu đựng được nữa, cô cố thoát khỏi tay cậu, khuôn mặt không còn giọt máu, đôi môi vì lạnh mà trắng bệch đi.\- 'Trước mặt người đàn ông khác chị có phản kháng như hiện tại không?' Cậu hỏi\.Khương Gia Hy cụp mắt xuống, Đường Duật Hành hít thở sâu, cậu như sắp phát điên lên vì cô, dứt khoát tắt vòi nước rồi nhấc bổng cô lên đi ra giường. Cả cơ thể không mảnh vải che thân nằm trên chiếc giường to lớn, một bức tranh hoàn Gia Hy đau đến phát ngất đi, tiếp theo cả cơ thể to lớn của cậu đè lên người cô, một chân cậu chen vào giữa hai chân cô, bàn tay càn rỡ xâm phạm nơi tư Gia Hy sợ hãi khép chân lại 'Đừng..'\- 'Chị từ chối tôi nhưng lại đi tìm đàn ông khác\, tôi chắc chắn bản thân có khả năng để thỏa mãn được chị\.' Nói rồi cậu cúi đầu xuống mạnh bạo cắn mút đôi môi lạnh ngắt của cô\.Khương Gia Hy không còn sức lực phản kháng, hai bên mắt nước mắt rơi lả chả. Lần này cậu đã quyết tâm rồi, dù cô có khóc thế nào đi nữa thì cậu cũng sẽ chẳng buông cô hề có bất kì màn dạo đầu nào, cậu nâng thắt lưng của cô lên rồi trực tiếp đưa vật cứng rắn kia đi vào.\- 'A\.\.' Khương Gia Hy la lên một tiếng\, cả người bị rút hoàn toàn sức lực\, cái thứ to lớn ấy xâm phạm nơi cấm địa non nớt khô khan của cô\, cô đau đến chết đi sống lại\.Và một sự thật luôn hiện hữu trong đầu cô đó chính là cô đã thất thân với em chồng Duật Hành thở gấp, kinh ngạc nhìn cô, bên dưới chật hẹp, đặc biệt cậu còn cảm nhận được một thứ gì đó bị xé rách ra.\- 'Hức\.\.' Khương Gia Hy ôm mặt khóc lóc tuyệt vọng\, thật sự cô đã chẳng giữ nổi nữa rồi\.Đường Duật Hành hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại rơi vào tình thế này, cậu im lặng vài giây rồi trong lòng vui vẻ hẳn lên, cô vẫn còn lần đầu có nghĩa là cô không hề qua lại với người đàn ông nào khác, cô và Đường Gia Huy cũng chưa có chuyện gì.\- 'Hy\, chị đừng nghĩ tôi sẽ hối hận về chuyện này\.\.' Cậu nói rồi hôn lên đôi mắt đãm lệ của cô\, một nụ hôn ấm áp\.Đôi môi cậu đi dần xuống dưới bên ngực cô, hôn rồi cắn, cắn rồi mút, cậu như đứa trẻ, kiên nhẫn vùi đầu vào đó như thể mong muốn làm cô vui. Bên dưới cậu càng ngày càng lớn ra, nhưng nơi tư mật kia chỉ mới ẩm ướt, không chịu dung Gia Hy nắm lấy drap giường, một chút sức lực phản kháng cũng chẳng còn, vì vừa đau ở lưng, vừa đau bên dưới, không ngất thì đã quá may cho cô rồi. Đường Duật Hành tiến từng bước về phía cô, Khương Gia Hy theo phản xạ lùi ra sau, đến khi người cô chạm vào tấm kính lạnh lẽo thì cô mới dừng lại.\- 'Đường Duật Hành\, cậu hãy mau bước ra ngoài\.\.\.' Cô cố gắng giữ giọng nói mình bình tĩnh\.Đường Duật Hành nắm lấy cổ tay cô, dùng lực kéo cả thân người cô ngã vào lòng mình. Trong phút chốc cả người cô gần anh trong gang tấc.\- 'Chị không nên gội đầu vào ban đêm\, không tốt cho sức khỏe\.'Khương Gia Hy bất ngờ ngước mắt lên nhìn cậu, cậu vừa mới nói gì? Là đang lo lắng cho cô sao?Bàn tay cậu di chuyển đến hông cô, cả người cô đơ lại, tay cậu nóng quá, nóng đến nổi có thể thiêu đốt cả người cô. Khương Gia Hy lúc này muốn nói gì đó nhưng lại không thể, bàn tay cậu như có dòng điện vậy, cô thật hận bản thân mình.\- 'Đừng\.\.\.' Cô lấy lại lí trí đẩy cậu ra khi bàn tay cậu phạm thượng mò xuống mông cô\.Đường Duật Hành khẽ nhíu mày vì hành động của cô, cậu càng ép sát cô vào người mình. Khương Gia Hy nghĩ tới họ chỉ cách thế giới ngoài kia một cánh cửa, bất kể lúc nào Đường Gia Huy hay một ai đó cũng có thể bước vào thì cô lại càng lo sợ, càng cố gắng đẩy cậu ra.\- 'Yên lặng nào\.' Cậu lên tiếng\, giọng điệu xen chút khó chịu\, cao hơn hết là ra lệnh\.Khương Gia Hy dừng lại, cô nhìn vào đôi mắt đang âm u của cậu thì vội ngoảnh đi nơi khác, cô tủi thân đến mức rơi nước mắt, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống sàn Duật Hành nâng cằm cô quay sang nhìn mình 'Là phụ nữ đừng bao giờ dùng nước mắt để giải quyết mọi chuyện.'\- 'Tôi cũng không muốn dùng nước mắt để giải quyết mọi chuyện\, nhưng xin cậu hãy dừng lại\, tôi là chị dâu cậu\, chúng ta như vậy\.\.\.'Đường Duật Hành ngắt lời 'Tôi đã làm gì quá đáng với chị sao?'Khương Gia Hy cụp mắt xuống, hình như cô đang ảo tưởng, bỗng chốc cả khuôn mặt cô ửng hồng lên. Đường Duật Hành khẽ cười, cầm lấy chiếc khăn trên tay cô.\- 'Ngồi xuống đây\, đừng để bị ốm\.' Cậu ra lệnh cho cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm\.Cậu nhẹ nhàng dùng chiếc khăn lau đi mái tóc ướt nhẹp của cô, từng cử chỉ nhẹ nhàng như thể sợ làm cô đau. Khương Gia Hy chăm chú nhìn cậu qua tấm gương, trái tim cô khẽ loạn Duật Hành cầm lấy chiếc máy sấy rồi bật lên, tiếng máy sấy tóc làm cho không khí yên tĩnh bị đánh bay đi, mái tóc cô khẽ bay lúc sau...'Cốc...cốc...cốc..' Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, là Đường Gia Huy, anh ta đã nói chuyện cùng ông Đường xong. Khương Gia Hy giật mình, cô nhìn Đường Duật khẽ nhíu mày vì nhìn rõ sự lo lắng trong đôi mắt cô, nhưng cậu vẫn từ tốn sấy nốt chỗ tóc chưa khô.'Cốc...cốc...cốc..' Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, lần này dồn dập hơn lần trước, có lẽ anh ta đang khó Gia Hy càng khẩn trương, đến cuối cùng cũng đã xong, cậu tắt chiếc máy sấy rồi đặt xuống bàn.\- 'Chị ra mở cửa đi\.' Cậu đút hai tay vô túi quần rồi từ tốn nói\.Khương Gia Hy nhìn cậu bằng đôi mắt ngạc nhiên, ra mở cửa như thế này sao? Cậu không có ý định tránh mặt đi sao? Nếu mở cửa ra gặp Đường Gia Huy cô sẽ biết ăn nói thế nào đây?\- 'Khương Gia Hy\, cô đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi sao? Mở cửa\.' Giọng anh đang rất tức giận\.Bàn tay cô đặt lên khóa cửa, Khương Gia Hy quay đầu lại nhìn cậu, nhưng cậu vẫn bình thản đứng cùng cô quyết định mở cửa ra, cô nhắm mắt lại như để chờ đợi cuồng phong kéo đến. Hàng ngàn cảnh tượng tiếp theo cô đều nghĩ trong tất cả lại ngược lại như cô nghĩ...\- 'Khương Gia Hy\, cô thích ngáng đường người khác như vậy sao?' Giọng nói đầy khó chịu của Đường Gia Huy vang lên\.Khương Gia Hy mở mắt ra nhìn lại phía sau, cô ngạc nhiên và khó hiểu, cậu đi đâu rồi?Đường Gia Huy cau mày bước qua cô đi về phía phòng tắm, Khương Gia Hy nhìn xung quanh tìm kiếm hình dáng người thanh niên đó, nhưng dù là một sợi tóc cũng chẳng nhìn về chiếc rèm cửa đang dập dờn, rồi cánh cửa sổ đang mở ra chưa kịp đóng, chả nhẽ...Cậu nhảy qua cửa sổ này sao? Cô đi ra ngoài ban công nhìn xuống dưới, đây là lầu hai, nhảy xuống dưới đó thì không thể lành lặn được.\- 'Khương Gia Hy\, nếu cô muốn hóng gió thì đóng cửa lại ròi một mình đứng ngoài đó\, tốt nhất nên đóng cửa lại\.' Giọng nói chứa đầy khó chịu của Đường Gia Huy pát ra\.Cô nhìn xuống bên dưới đang tối đen như mực một lần nữa rồi đi vào, đóng cửa sẵn tiện kéo rèm dưới, sau bụi hoa, một bóng dáng của người thanh niên xuất hiện, cậu chính là Đường Duật Hành. Cậu khẽ phủi chiếc áo của mình, lâu rồi không luyện 'công phu', đúng là có xuống nhảy từ lầu hai thôi cũng bị trày da ở phía cánh tay, đúng là tự mình rước tai đi vào nhà, xuống phòng bếp tìm đồ để xử lí vết thương. Lúc này gặp quản gia Trần đang uống nước.\- 'Nhị thiếu gia\, cậu làm sao thế?' Giọng bà ấy có chút lo lắng\.Đường Duật Hành cười nhạt 'Cháu không cẩn thận bị té, bác tìm giúp cháu dụng cụ băng bó vết thương.'\- 'Được cậu đợi tôi một lát nhé\.' Quản gia Trần đi về phía tủ lấy bông và thuốc đến\.Lúc này Khương Gia Hy từ trên lầu đi xuống để uống nước, nhìn thấy cậu và quản gia đang ở đó cô liền quay người bước 'Đại phu nhân\, cô cần gì sao?' Quản gia Trần thấy cô định đi lên thì khó hiểu hỏi\.Khương Gia Hy cắn môi, cô xoay người lại 'Bác Trần.'\- 'Quản gia Trần\, bà chủ cho gọi người ạ\.' Một cô hầu gái đi xuống nói\.Quản gia Trần gật đầu 'Cô mau bưng thuốc này lên đi, tôi sẽ lên ngay.'Người hầu gái bưng tô thuốc đã sắc sẵn đi lên phòng, quản gia Trần cười.\- 'Đại phu nhân\, phiền cô xử lí vết thương cho nhị thiếu gia giúp tôi\, cậu ấy bị thương ở tay phải không thể tự làm được\, cũng khuya\, người làm trong nhà đều đi ngủ\.'Khương Gia Hy đơ người, cậu bị thương sao? Bạn đang đọc truyện Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu của tác giả 阮氏芳. \- 'Đưa phu nhân vào phòng đi'\. Giọng nói của một người phụ nữ trung niên phát ra\, bà là quản gia ở Đường gia này \- quản gia Trần\. Một người hầu gái cung kính gật đầu 'Vâng'. Cô hầu gái đi đến cạnh một người phụ nữ đứng kế bên đang mặc bộ váy cưới cổ điển màu đỏ , cùng với nhiều họa tiết phượng hoàng, cô chính là Khương Gia sự thành bại của Khương gia nên cô phải đồng ý gả cho Đường gia, nhưng bất hạnh thay cô lại không được tổ chức hôn lễ như những người phụ nữ khác, mà chỉ đến giờ bên Đường gia mới đến rước dâu. Đã vậy cô còn phải đi cửa sau và rước vào ban đêm, trên đường đến đây không biết bao nhiêu lần co cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong. Khương Gia Hy khó hiểu, tại sao đến giờ mà vẫn còn bộ trang phục cổ như vậy, còn cả tấm màn che đầu màu đỏ, thật kí quái.\- 'Phu nhân\, mời cô đi theo tôi\.' Người hầu gái đỡ lấy cô dẫn đi vào trong\. Cơn gió thổi qua khiến cành cây khô tạo nên tiếng 'xào xạc', tiếng cú kêu nghe thật man rợ, từng bước từng bước khập khiễng đi vào. Cô được đưa vào một căn phòng rộng lớn, bên trong không bật đèn mà chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những cây nến. Cô được đỡ ngồi xuống giường. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài và Cận Thân Bảo Tiêu. Tiểu Ngạn quay người lại, lùi ra phía sau 'Anh từ giờ không được làm phiền tôi nữa. Số tiền đó tôi đã chuyển lại tài khoản của anh, anh không có tư cách gì bắt tôi phải dùng thân mình để trả cả.'\- 'Em hôm nay ăn phải thứ gì linh tinh sao?' Trần Vỹ nhíu mày\, anh thực ra chưa say đâu\, vẫn hiểu cô đang nói gì\.Tiểu Ngạn nắm chặt lấy tay mình 'Anh không được bám theo tôi nữa, tôi chắc chắn sẽ kiện anh.'\- 'Đứng lại ngay đó\.' Trần Vỹ cố tỉnh táo đứng dậy\, tiểu nha đầu này hôm nay bị cái gì thế?Tiểu Ngạn lùi ra sau 'Tôi đã chịu đựng hết nổi rồi, anh mà còn làm phiền tôi thì tôi không khách sáo với anh đâu.'Tiểu Ngạn cô cũng cần có hạnh phúc riêng của mình, nhưng không phải là mối quan hệ này, nói trắng ra thì cô và Trần Vỹ chỉ là quan hệ thể xác, không chút gì vững chắc, cô không thể chịu đựng được tay bị anh ta nắm lấy, Tiểu Ngạn khẽ giằng ra 'Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra.'\- 'Buông để em chạy mất sao?' Anh ta không vui hỏi\.Tiểu Ngạn cúi đầu cắn mạnh lên tay anh, Trần Vỹ nhíu mày, 'A...đau...thả...em là chó con sao?'\- 'Anh mà còn đụng vào tôi nữa là tôi cắn nát thứ đó của anh\.' Cô tức giận nói\.Trần Vỹ cười 'Thật đấy à? Vậy về nhà anh cho em cắn nhé!.'\- 'Cút\.' Cô nghiến răng nói\.Trần Vỹ cúi người vác cô lên vai 'Em hành hạ tôi đủ rồi, đêm nay tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.'\- 'Khốn kiếp\.\.\.thả ra\, anh đi cho đàng hoàng\.\.\.anh đang say đấy\.\.\.này\.\.\.'Trần Vỹ nghiêm túc nói 'Tôi trước giờ chưa biết mùi say rượu, đến giờ chỉ mới say em, không cần lo lắng.'Khách sạn...Joy Lia đi bên cạnh Đường Gia Huy đang say mèm được nhân viên khách sạn đỡ, vừa rồi cô định lên nói chuyện cùng Gia Hy nhưng thấy Đường Gia Huy đã say nên cô đã đến đỡ lấy anh.\- 'Phiền anh đưa anh ấy vào trong phòng giúp tôi\.' Cô nói\.Người nhân viên gật đầu rồi đi vào, thả anh ta nằm xuống giường rồi cúi đầu 'Tiểu thư, cô còn gì căn dặn không ạ?'\- 'Cảm ơn anh nhiều lắm\. Không còn gì\, anh có thể đi rồi\.'Đợi nhân viên đi rồi, Joy Lia mới trèo lên giường cởi giày rồi đồ giúp anh, bất ngờ bàn tay to lớn ấy nắm lấy tay cô rồi anh ta từ từ mở mắt ra.\- 'Tại sao lại là cô?' Anh ta nhíu mày\, mơ màng hỏi\.Joy Lia rút tay ra, khẽ cười 'Không là em chả nhẽ là Khương Gia Hy, giờ cô ấy đang ở cùng Đường Duật Hành rồi.'\- 'Tránh ra\.' Anh ta lùi sang một bên\, chán ghét nói\.Joy Lia thu lại nụ cười, cô nhỏ giọng hỏi 'Anh chán ghét em đến mức vậy sao?'\- 'Hừ\.\.\.loại phụ nữ như cô tôi không phải chán ghét\, mà cực kì chán ghét\.' Anh ta trong men rượu vẫn mơ màng nói ra những lời khiến tim cô đau đến rỉ máu\.Joy Lia cười khổ 'Loại phụ nữ như em? Anh nghĩ em là loại phụ nữ gì? Lẳng lơ hay hám tiền, anh nói đi.'\- 'Câm miệng lại\, không phải lẳng lơ sao? Không phải lẳng lơ thì đêm đó làm sao có thể xảy ra chuyện gì? Không hám tiền thì tại sao không chịu bỏ đứa bé\, bám theo tôi mãi như vậy\.'Joy Lia bước xuống giường 'Phải, anh nói đúng...em lẳng lơ, em hám tiền. Nhưng thật tiếc, em còn chưa lấy gì ở anh nên dù anh có sỉ nhục thế nào em cũng sẽ không đi đâu.'Đường Gia Huy mặc kệ cô, nhíu mày, chìm vào giấc ngủ, đầu óc quay cuồng. Joy Lia đứng lặng người nhìn anh, bỗng nhiên cô thấy đầu mình đau dữ dội, ở mũi lành chạm tay lên đó, cảm nhận được chất lỏng đang chảy ra, cô bước vội vào phòng tắm, bật vòi nước thự của Trần Vỹ, anh ta lái xe vào đường hầm rồi mở cửa bước xuống, thấy Tiểu Ngạn vẫn ngồi yên thì nhíu mày, mở cửa chỗ cô ra 'Em định làm ở đây sao?'\- 'Tôi muốn về nhà\.' Cô nghiến răng nói\.Trần Vỹ nới lỏng cravat 'Ngoan, vào đi, lát tôi sẽ cho em nằm trên.'\- 'Biến thái\, cút đi chỗ khác\, tôi muốn về nhà\.'Trần Vỹ thật hết cách, anh cúi người bế cô lên 'Tiểu nha đầu à tiểu nha đầu, sao em lại ngang bướng như vậy.'\- 'Thả\.\.\.ra\.\.\.'Anh vẫn im lặng bế cô lên phòng, vừa rồi đã tỉnh táo hơn, bây giờ thì hoàn toàn không sao. Cũng may tửu lượng của anh tốt.\- 'A\.\.\.' Anh ném cô xuống giường lớn\, Tiểu Ngạn tức giận ngồi dậy 'Anh không thể nhẹ nhàng hơn à?'\- 'Thế những lần trước em nhẹ nhàng với anh à?'\- 'Tôi như vậy còn không nhẹ nhàng sao?'\- 'Thế vừa rồi anh không nhẹ nhàng sao?'\- 'Anh đừng cứng miệng\.'\- 'Em cũng đừng cứng miệng\.'\- 'Sao anh cứ nói lại lời tôi miết thế?'\- 'Em cũng nhái lời anh mà\.'Tiểu Ngạn tức giận bước xuống 'Tránh ra, tôi không thèm so đo với anh, tôi muốn về nhà.'Trần Vỹ ôm lấy hai bả vai cô rồi đẩy cô nằm xuống giường, tiếp theo cơ thể lớn ấy nằm đè lên cô 'Nhưng anh không muốn em về nhà.'Tiểu Ngạn đơ người, đôi môi nhanh chóng bị tên háo sắc chiếm hữu. Cô nhíu mày, định co gối thì bị hai chân anh kẹp chặt, đã quá rõ bài của cô rồi.\- 'Tại sao tự nhiên lại đòi bỏ đi như vậy?' Trần Vỹ nghiêm túc hỏi\.Tiểu Ngạn đơ người, hai mắt khẽ chớp. Trần Vỹ bóp nhẹ hông cô 'Tại sao?'\- 'Tại tôi thấy mình thiệt thòi\.' Tiểu Ngạn nói\, bắt đầu kể tội 'Đêm hôm đó là vì anh muốn trả thù cho bạn gái của anh mà bắt tôi đến\, sau đó\.\.\.anh\.\.\.và tôi\, nhưng số tiền tôi lấy đi đó cũng chỉ là đền bù\, anh giàu như vậy\, còn chi li tính toán\.'\- 'Sau đó anh bắt tôi làm công cụ thỏa mãn cho anh\, trong khi đó tôi có thể trả được nợ\, là vì anh không lấy\.\.\.giờ tôi không muốn tổn thất nữa\.'Trần Vỹ nhíu mày 'Em tổn thất? Ngực tôi em đã hành hạ đến thâm tím, sức lực của tôi bị em rút cạn, ai là người chịu tổn thất?'\- 'Cả hai\, vì vậy anh mau nhận số tiền đó đi\. Cút ra cho tôi đi\.' Tiểu Ngạn nói\.Trần Vỹ bất ngờ nói ra một câu khiến cô sửng sốt 'Em nghĩ ai cũng có quyền hành hạ anh như em sao? Không phải, chỉ có mình em thôi, là vì Anh Yêu Em.'Một giây...Hai giây...Ba giây...Tiểu Ngạn chớp chớp mắt, chưa tiếp thu được chuyện này, anh ta vừa nói gì thế? Cô nghe sai sao?\- 'Làm gì mà đơ ra đó vậy?' Trần Vỹ thắc mắc hỏi\.Tiểu Ngạn vội chống lại, lùi ra sau 'Khoan đã, tôi quên mất là tên khốn nạn anh đang say. Tránh ra, mai chúng ta nói chuyện?'\- 'Tôi đang say?' Anh hỏi lại\, như nghe được chuyện cười\.Tiểu Ngạn nuốt nước bọt, cô bị gì thế này, không phải mọi khi mạnh miệng lắm sao? Giờ lại cứng họng rồi, cô thật hận bản thân mình lúc này.\- 'Đâu phải anh không biết em muốn gì\, chỉ là anh sợ người em yêu không phải anh\.' Trần Vỹ nói\.Tiểu Ngạn cười gượng, chưa bao giờ cô thấy anh ta nghiêm túc như thế, khẽ đẩy anh ta ra 'Cái đó...mai nói được không? Khuya rồi, tôi muốn về nhà...'Chắc chắn là anh ta say rồi mới như Vỹ càng dừng lực đè cô xuống 'Nhưng em cũng yêu anh đúng không? Anh đẹp trai như vậy cơ mà, là hình mẫu lý tưởng cho phụ nữ...'Tiểu Ngạn cười, rồi sau đó nghiếng răng ken két, co đầu gối.\- 'A\.\.\.Em làm cái gì vậy? Không sợ nó sẽ hỏng sao?' Trần Vỹ lật người nằm sang một bên\, đau đớn nói\.Tiểu Ngạn ngồi dậy 'Ai nói tên khốn nạn nhà anh dám không chịu để tôi về. Đợi đấy, đêm nay tôi cho anh biết tay.'Trần Vỹ đang đau nhưng nghe vậy liền tươi cười nói 'Bài học sao? Anh rất mong...'Tiểu Ngạn đi về phía tủ quần áo lấy ra sợi dây thừng rồi đi đến trói chân tay anh lại 'Được, rất vui khi anh mong chờ nó.'\- 'Này\.\.\.em đi đâu vậy? Tiểu nha đầu\, đứng lại đó\, những lời tôi nói vừa rồi đều là thật lòng\.\.\.em\.\.\.'Tiểu Ngạn quay lại nhìn anh 'Bà đây sẽ không về nữa, tôi còn phải cho anh một bài học cơ mà.'Vài phút sau, Tiểu Ngạn mang một khay đá lên, cô gian tà đi về phía anh. Trần Vỹ lo sợ nói.\- 'Em\.\.\.định làm cái gì?'Tiểu Ngạn cười 'Đây, để em cởi quần áo cho nhé!.' Nói rồi tay cô đặt lên chiếc thắt lưng đắt tiền của anh, rất tự nhiên cởi quần áo của anh những vết tím bầm trên ngực anh mà cô khẽ khựng người lại, chúng là đều do cô làm xấu xí quá, thâm tím như vậy chắc là đau rồi, cô thua lời vừa rồi hoàn toàn đánh trúng tâm lí cô, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô đâu phải tim sắt mà không có tình cảm với cô dừng lại, anh khẽ nhíu mày. Tiểu Ngạn thở dài, cởi trói cho anh rồi đặt khay đá xuống đất.\- 'Tại sao em không tiếp tục?' Trần Vỹ thấy cô im lặng liền lo lắng hỏi\.Tiểu Ngạn trả lời 'Anh không sợ đau sao?'\- 'Nếu em làm thì anh không sợ\.' Trần Vỹ thành thật nói\, nét mặt tiếp tục cợt nhã\.Tiểu Ngạn khẽ cười 'Tôi không thích làm nữa. Đi ngủ đi, muộn rồi.'\- 'Nhưng anh chưa thích ngủ\.'Tiểu Ngạn nhíu mày 'Thế anh thích gì?'\- 'Thích hoạt động\.' Nói rồi anh đẩy cô nằm xuống giường\, cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô\.

mau buông ra tôi là chị dâu của cậu